“Điều kỳ diệu ở Rào Trăng”
Vậy là không có điều kỳ diệu nào cả! Đến 19 giờ 20 phút tối 15-10, tại xã Phong Xuân, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên-Huế, lực lượng tìm kiếm cứu nạn ở Sở chỉ huy tiền phương Quân khu 4 đã tìm thấy 13 thi thể cán bộ, chiến sĩ Đoàn cán bộ công tác gặp nạn hôm 12-10.
Đọc đến đây, lòng tôi như quặn thắt, nước mắt trào dâng, bàng hoàng xót xa như mất đi chính người thân của mình. Tôi nghiến ngấu tìm kiếm và đọc những thông tin về các anh trên báo chí, mạng xã hội một cách vô thức với hy vọng mỏng manh và không tin cũng như không thể chấp nhận một thực tế rằng, các anh đã hy sinh.
Đọc những dòng chữ này của một người bạn vừa viết, tôi càng thêm hiểu và khâm phục các anh – những người lính Bộ đội Cụ Hồ đã ra trận hoặc là chiến thắng, hoặc là hy sinh: "Chiều 12-10, Thiếu tướng Nguyễn Văn Man, Phó tư lệnh Quân khu 4 đang chuẩn bị từ Huế ra Quảng Bình để sáng 13-10, anh dự Đại hội thi đua yêu nước tỉnh Quảng Bình lần thứ V (anh nguyên là Chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy Quân sự tỉnh Quảng Bình và là Đại biểu Quốc hội nhiệm kỳ 2016-2021). Nhưng khi nghe tin công nhân Thủy điện Rào Trăng 3 và 4 bị lở núi mất liên lạc. Anh quyết định ở lại Huế cùng đồng chí, đồng đội lội bộ hàng chục cây số để tìm cách tiếp cận gần thủy điện nhằm: Tìm hiểu thực tế để lập Sở Chỉ huy tiền phương cứu hộ, cứu nạn. Mục đích sau khi chọn được địa điểm lập Sở Chỉ huy mới tổ chức đưa quân vào cứu hộ. Là một người con Quảng Bình luôn đối mặt với lũ lụt, vì vậy anh lựa chọn tự bản thân đi thực tế tìm hiểu, nghiên cứu… rồi mới đưa quân vào sau, đó là một đức tính hy sinh của một vị tướng. Nhưng, đau thương đã xảy ra khi anh và đồng chí, đồng đội gặp nạn. Cả khu vực đó trạm kiểm lâm nơi các anh tạm tá túc được coi là vững chắc, an toàn nhất nhưng lũ lại làm sạt ngọn núi ở trạm kiểm lâm này. Với mưa lũ, chúng ta không thể nói trước được điều gì vì ra giữa mưa lũ là như ra chiến trường, cho dù đã chọn phương án tối ưu nhất. Cũng như người lính khi ra trận, chỉ có 1 lựa chọn, hoặc là chiến thắng, hoặc là hy sinh”.
Cuối cùng, tôi xin mượn bài thơ “Điều kỳ diệu ở Rào Trăng” của tác giả Hoàng Trường Giang (Báo Quân đội nhân dân) để viết lên đây như một nén tâm nhang gửi đến các anh!
Không có điều kỳ diệu nào cả
Hôm nay các anh vẫn về
Vẫn ngôi sao vàng và ve áo đỏ
Bùn đất lấp vùi cơn tỉnh cơn mê.
Mới vừa bảy mươi hai giờ trước
Chỉ một mệnh lệnh lên đường
Nơi dân đang cần là ta sẽ bước
Dẫu biết rằng khó tránh khỏi… tai ương!
Kia vị tướng quân đang dẫn đoàn đi trước
Theo sau anh cán bộ huyện chỉ đường
Có đồng chí sĩ quan mang cả lời hẹn ước
Chờ ngày về khao mới được… nâng lương.
Rào Trăng đêm ấy không ai ngủ
Hồng hộc cơn tức giận của sơn thần
Đoàn người dừng chân chưa kịp thở
Bóng tử thần chùm lên một tấm chăn.
Chỉ còn lại cành cây và đất đá
Dưới lớp bùn non mũ cối, bi đông
Phía xa xa người đồng đội gục ngã
Khản tiếng gào “có ai nghe thấy không” ?
Anh em ở nhà đừng chờ nữa
Hôm nay Ngày truyền thống Quân khu
Chúng tôi còn việc dân đang dở
Gặp đồng đội sau, xin uống chén rượu bù.
Mẹ ơi con chưa về nhà được
Em ơi anh lỡ dở đoạn đường
Cứ khi nào đến mùa con nước
Bố sẽ về thăm các con theo làn khói hương!
Rào Trăng ngày mai bừng tỉnh lại
Núi đồi cây cối sẽ xanh tươi
Hóa thân thành đất rừng mãi mãi
Điều kỳ diệu chính là các anh rồi!
(Theo QĐND Online)