Thứ sáu Ngày 29 Tháng 03 Năm 2024, 08:38:48

“Của hồi môn…”

Ngày đăng: 10/10/2018

QK2 – Thiết nghỉ phép đúng dịp các bạn tổ chức họp lớp. Sau buổi họp lớp về Thiết trằn trọc không sao ngủ được, hết nằm rồi lại ngồi. Một phần vì do có hơi men lâng lâng, lẫn uống cà phê buổi tối, mặt khác là Thiết choáng ngợp và thấy ghen tị vì kinh tế của các bạn đồng niên cùng trang lứa. Lớp học thời cấp ba của Thiết đứa nào đứa ấy đều giàu có, khá giả, đến họp lớp đa phần là đi ô tô, không chí ít cũng xe máy tay ga cỡ vài chục triệu đồng. Còn Thiết vẫn đi cái xe máy cũ nhèm mà vợ chồng tằn tiện mãi mới mua được từ gần chục năm nay. Thiết nghĩ miên man đủ điều.

Ngày trước còn học phổ thông cấp ba, mình học chẳng đến nỗi nào luôn đứng ở tốp nhất nhì lớp, thi đỗ một trường sĩ quan, một trường dân sự thừa mấy điểm chứ không phải ít. Xét về mặt chính trị xã hội thì vợ chồng anh có kém cỏi gì ai, chồng tốt nghiệp đại học về quân sự, vợ đại học sư phạm. Vợ đã có gần mười năm đứng trên bục giảng, mình ngót bốn chục tuổi đầu, đường đường chính chính đeo quân hàm Thiếu tá, giữ chức Chính trị viên tiểu đoàn, nói vài trăm quân nghe răm rắp. Thế mà bây giờ kinh tế có khi thuộc diện nghèo của lớp cũng nên. Đất đai không có, nhà vẫn ở tập thể trong trường học của vợ. Tài sản của hai vợ chồng thì chẳng có gì đáng giá ngoài chiếc xe máy cũ và cái máy tính để bàn cũng đã có sáu, bảy thâm niên sử dụng. Vàng, đô la là những thứ xa xỉ mà không bao giờ vợ chồng Thiết dám nghĩ đến. Duy chỉ có dăm chục triệu gửi tiết kiệm, do đã cóp nhặt từ lâu, còn hai năm nay giá cả tăng cao, chi tiêu còn phải tằn tiện mới đủ, nên tài sản của vợ chồng anh vẫn “dậm chân tại chỗ”.

Còn nghĩ đến các bạn mà thèm. Ví như thằng Bảy, ngày trước học dốt, trốn học thường xuyên, năm nào cũng xếp đội sổ. Thế mà bây giờ làm giám đốc doanh nghiệp, tiền của đề huề, đất mặt đường vài ba miếng, quen biết toàn cán bộ to từ huyện đến tỉnh. Trong hai, ba tiếng gặp nhau mà không biết có bao nhiêu cuộc điện thoại gọi đến. Ăn bữa họp lớp này do Bảy tài trợ từ A đến Z, quỹ lớp không đụng đến tý nào, chi phí hết cỡ gần chục triệu chứ không phải ít. Nghĩ đến lương là Thiết lại rùng mình, anh lại ngồi dậy.

Thấy thế, vợ anh cũng chồm dậy theo:

– Đã khuya, sao anh không ngủ mà cứ hết nằm lại ngồi thế?

– Không cần. Em cứ ngủ đi mai còn lên lớp, anh không sao đâu, chỉ hơi khó ngủ thôi.

Vợ anh an ủi:

– Cố ngủ đi mai còn lấy sức lên đơn vị, đi ô tô cả trăm cây số đấy, mệt lắm anh ạ.

Nói rồi cả anh và vợ đều nằm xuống giường, nhưng cứ nghĩ đến kinh tế và lo về tương lai của gia đình bé nhỏ mà Thiết không sao chợp mắt được. Chỉ khoảng mười năm phút sau vợ anh đã ngon giấc, còn Thiết mắt vẫn cứ chong chong. Anh đặt ra bao nhiêu câu hỏi giá như: Giá như ngày trước anh đi học đại học một ngành gì đó có hơn không; giá như mình ở nhà kinh doanh hoặc làm một nghề gì đó còn có cơ hội để làm giàu; giá như mà vợ chồng anh có đất và nhà cửa ổn định thì tốt biết mấy… Đúng là bộ đội thời nào cũng vất vả. Rồi anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Năm rưỡi sáng, bát mì tôm trứng bốc hơi nghi ngút đã để bàn, nghe tiếng vợ gọi anh uể oải dậy. Trước giờ lên lớp vợ chở anh ra đường quốc lộ bắt xe khách trở về đơn vị. Thiết đứng đợi xe chưa đầy mười phút thì thấy có một chiếc xe con đen bóng, đỗ xịch bên cạnh, cửa mở và có tiếng gọi, mời lên xe. Thì ra là Bảy.

Thiết chào, bắt tay bạn rồi từ chối:

– Thôi cậu bận có việc cứ đi đi. Tôi đi xe khách cũng lên đến cổng đơn vị mà.

– Ông đừng khách sáo, tôi cũng lên gần đến đơn vị ông có việc mà.

Thiết bước lên xe ngồi hàng ghế sau. Chiếc xe thơm lựng, mát rượi, êm ru lao vun vút qua những cung đường nhựa vừa mới nâng cấp. Và Thiết chợt nghĩ gần hai chục năm ở quân ngũ chỉ mấy lần được đi xe u oát, đây là lần đầu tiên được ngồi xe trị giá tiền tỷ. Cảm giác lâng lâng tràn ngập khắp cơ thể. Rồi những câu chuyện không đầu không cuối; những ô đất ở vị trí đắc địa; những mánh khóe làm ăn; những mối quan hệ víp…. được Bảy giới thiệu kỹ hơn với anh. Đi được khoảng gần nửa đường thì đến địa điểm Bảy cần làm ăn giao dịch. Bảy xuống xe nhưng đã dặn người lái xe tiếp tục đưa Thiết lên đơn vị. Lái xe mời anh lên ngồi ghế đầu để trò chuyện cho vui, đi đường cho đỡ buồn ngủ. Xe vừa rời bánh Thiết đã tấm tắc khen Bảy giỏi giang, bằng tuổi anh mà thành đạt quá.

Anh tài xế trẻ trung nhẹ nhàng nói:

– Các cụ xưa đã dạy: Bảy mươi không đui, không què mới khoe làm tài anh ạ. Trời không cho tất ai cái gì cả, mà cũng không lấy tất của ai cả. Ở đời thường là được mặt này hỏng mặt kia, mấy ai được toàn vẹn đâu anh. Anh Bảy đúng là cũng có tài, kiếm tiền như bỡn. Nhưng lại có tính lăng nhăng, vợ anh ấy thì bị mắc bệnh ung thư đã hơn một năm nay, hai đứa con trai, nhưng đứa con đầu thi cấp ba không đỗ, mà nghiện chơi điện tử, game vào diện nhất nhì của thị trấn. Tương lai không biết thế nào đâu anh ạ. Con cái là của hồi môn lớn nhất của mỗi người.

Nghe anh tài xế nói mà Thiết cứ nuốt từng lời. Bao dằn vặt, suy tư, so bì trong anh bỗng dần tan biến hết. Chẳng mấy chốc mà xe đã đưa anh đến đơn vị. Những mái nhà, hàng cây, những con người thân quen lại hiện ra trước mắt anh. Tiểu đoàn mà anh làm chính trị viên tuy cán bộ, chiến sĩ còn nhiều khó khăn, nhưng mọi người thương yêu nhau như ruột thịt, coi đơn vị là nhà, đồng đội như là anh em.

Tối đến, khi chuẩn bị lên giường ngủ theo thói quen hôm nào anh cũng gọi điện thoại về cho vợ xem tình hình con cái học hành. Nhưng hôm nay vợ lại chủ động điện báo tin vui, nhà trường thông báo con trai lớn là học sinh xuất sắc của trường được tham gia học sinh giỏi toàn quốc môn Toán. Thiết thấy vui không gì tả xiết.

Truyện ngắn của ĐÀO DUY TUẤN

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai.